A Mutiny In Time – Chapter 16

A Mutiny In Time
James Dashner
Dịch: Michelle Yip/Diệp

16, Far, Far Away

Sera tận hưởng màn đào thoát ngoạn mục. Thử thách vượt lỗ sâu chỉ kéo dài vài giây, cùng lúc vừa bị sốc tâm trí vì chuyển động quay cuồng giữa sáng tối, vừa cảm giác như các nguyên tử trong người sắp sửa bung ra. Sau đó, trạng thái này kết thúc không hề có quá trình chuyển đổi, mà đột ngột tiến nhanh sang sự tĩnh lặng bình thường như không có gì xảy ra. Cô nhìn chung quanh. 

Cô đang đặt chân trên nền móng một kim tự tháp khổng lồ, một khối to lớn xây bằng đá màu vàng hướng thẳng lên trời đến nỗi cô không thể nhìn thấy đỉnh của nó. Mặt đất khô cằn bụi bặm, không khí chung quanh họ nóng bức ngột ngạt. Cô ngồi đúng tư thế như đã ngồi trong căn phòng bí mật bên ngoài trung tâm điều hành, Vòng Vô Cực nằm yên trong bàn tay đẫm mồ hôi. Dak nằm dài trên đùi cô nhưng đã nhanh chóng lăn ra mặt đất, đầu cậu tựa vào tầng đá dưới cùng của kim tự tháp. 

Còn Riq đang đứng trỏ tay qua vai cô, nhìn chằm chằm kiến trúc khổng lồ với vẻ mặt vô thần đến độ trông anh ấy như bức tượng sáp. 

“Vậy là …” – cô lên tiếng – “Anh nghĩ họ sẽ ổn chứ?” 

Ánh mắt bàng hoàng của anh cuối cùng đã bắt gặp cô: “Brint và Mari có thể tự lo. Và tôi không muốn họ thất vọng, vậy nên chúng ta có nhiều việc phải làm. Không có thời gian lộn xộn ở đây đâu.” 

Dak đã ngồi dậy, dựa lưng vào đá: “Tuyệt. Họ gửi kẻ khó chịu nhất trong cả phòng điều hành đi cùng tụi tôi. Chỉ là, tuyệt thật chứ.” 

“Dak,” – Riq vặn vẹo – “hãy mừng vì cậu là thằng nhóc, bằng không tôi đã đấm vỡ mũi cậu khoảng năm lần mới cảm thấy khá hơn. Cậu nghĩ tôi muốn ở đây sao?” 

Dak trừng mắt với anh ta nhưng im lặng. 

“Xin lỗi,” chàng trai lẩm bẩm, bước đến ngồi lên mỏm đá nhô khỏi mặt cát – “Tôi chỉ là chưa sẵn sàng. Bỏ lại mọi người ở đó … có lẽ tôi không bao giờ gặp lại.” 

Sera thở dài. Cúc sốc vì tất cả mọi chuyện vừa xảy ra hầu như đã choáng ngợp một thực tế, rằng họ đang ngồi ngay nền một kim tự tháp Ai Cập thực thụ. Và khối kiến trúc đá đó nhìn mới hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, nghĩa là họ đã đến quá khứ xa xôi, đúng như cô mong đợi. Cô muốn tránh khỏi SQ càng xa càng tốt, cả về thời gian lẫn không gian. Cô nhìn công trình hùng vĩ, biết là cô nên bị ấn tượng, nhưng sự háo hức kèm theo những gánh nặng khác. 

Cô đứng dậy, phủi cát trên quần. Cô nắm chặt Vòng Vô Cực trong tay, tay kia nhặt lấy chiếc túi xách ở chỗ Dak, rồi giơ chúng ra trước mặt. 

“Nè, nhìn lại đi,” – cô nói – “Chúng ta phải bắt đầu sử dụng những món này theo đúng chức năng của chúng. Nếu chúng ta thực hiện những gì các Hystorian yêu cầu, thì có lẽ khi chúng ta trở về, SQ ‘sẽ’ chưa từng đột kích, và tất cả chúng ta đang sống vui vẻ hạnh phúc.” 

“Đợi đã,” – Dak hồi đáp, dường như có suy nghĩ sâu xa hơn – “Nếu chúng ta thay đổi lịch sử, có lẽ cũng thay đổi tương lai chúng ta, và nếu Lỗ hổng không cần được chỉnh sửa, có thể chúng ta chưa từng chế tạo thiết bị du hành thời gian và cái Lỗ hổng cần sửa đó chưa bao giờ được sửa và …” Cậu dừng lại, vẻ mặt trở nên vô cùng bối rối. 

Sera biết cậu đang nghĩ gì: “Tốt hơn hết đừng đi xa nữa. Nghịch lí thời gian là phạm trù quá phức tạp, chúng ta không chắc về cách nó hoạt động. Đó là lí do mình không thể mạo hiểm trở lại thời của mình.” 

“Chúng ta không thể về nhà sao?” – Riq hỏi. 

“Không thể, cho đến khi mình hoàn tất mọi việc Brint yêu cầu. Chuyện gì xảy ra nếu chúng ta về nhà và Vòng Vô Cực biến mất trong chớp mắt trước khi chúng ta sửa hết mọi Lỗ hổng?” 

“Cậu có thể chế tạo cái khác,” – Dak hỏi – “Đúng không?” 

“Cậu tưởng tớ sẽ không biến mất trong nháy mắt sao.” 

“Điều đó có thể xảy ra hả?” – Riq hỏi, trông anh như đang chìm ngập trong những ý tưởng rắc rối. 

“Toàn bộ trọng điểm là, em không biết! Xem nè.” – cô cất cái Vòng vào túi đeo và đưa cho Dak, sau đó nhặt cây gậy trên mặt đất, dùng nó vạch một đường trên cát – “Thời gian như một dòng sông, đúng chưa? Đó chính là ý nghĩa của dòng thời gian. Dòng chảy chỉ theo một hướng, hướng đến tương lai, tất cả chúng ta cùng bị cuốn đi. Cái Vòng, dĩ nhiên, giúp chúng ta nhảy ngược dòng hoặc xuôi dòng theo ý muốn.” 

“Ồ, hay đó,” – Riq nói – “Phép ẩn dụ. Họ không bảo tôi em cũng là nhà thơ.” 

“Thơ đây,” – Dak nói – “Hoa hồng màu đỏ, hoa violet màu xanh. Vui lòng im lặng, sao không anh nhỉ?” 

“Tớ có một cây gậy dùng để giảng giải.” – Sera giơ cao cây gậy – “Và nó sẽ tăng gấp đôi công dụng khi biến thành gậy đánh người, vậy nên cả hai im lặng dùm.” 

“Thời gian. Dòng sông. Hiểu rồi,” – Dak nói. 

“Giờ hãy tưởng tượng các Lỗ hổng như những tảng đá lớn bị ném phịch vào dòng thời gian. Dòng vẫn chảy, nhưng nó xoay chuyển một chút so với tiến trình tự nhiên của nó, vận hành theo cách của riêng nó chung quanh những tảng đá. Nó không hoàn toàn trở thành dòng sông khác, vẫn nhận đúng hướng đi ở hầu hết các phần, nhưng có sự thay đổi tinh tế xuôi theo chiều dài. Những gợn sóng. Những Tàn dư.” 

“Và khi chúng ta dở bỏ những tảng đá,” – Riq tiếp lời – “dòng sông trở lại bình thường.” 

“Đúng, nhưng chúng ta không thể chắc ‘bình thường’ là thế nào. Ngay khi chúng ta di chuyển từ nơi này đến nơi khác với Vòng Vô Cực, chúng ta đã biến thành dị tượng thời gian, chúng ta miễn dịch với những thay đổi mà mình đang tạo ra. Nhưng khi ta quay về thời điểm của mình … ai biết chứ.” 

“Vậy, mình sẽ không bị ảnh hưởng?” – Dak hỏi – “Những kí ức vẫn giữ nguyên, và cả cái Vòng, đúng không?” 

“Đó là lí thuyết, Dak à. Tớ rất tiếc, nhưng đây là những lĩnh vực chưa được kiểm chứng. Những gì tớ biết, chắc chỉ là giây phút mình bắt đầu thay đổi mọi thứ, dòng thời gian sẽ bị thay đổi liên tục, mình không thể giả dụ bất cứ điều gì. Tất cả những điều mình có khả năng làm là tạo ra sự thay đổi mà các Hystorian yêu cầu, rồi hy vọng nó sẽ tốt nhất. Nếu không, khi mình quay về sẽ thấy cả hành tinh là một tinh cầu đá chết chóc trôi nổi trong không gian.” 

Riq đến gần và trông chừng chiếc túi đeo trong tay Dak: “Được rồi. Vậy làm thế nào mình biết phải làm gì trong cái thế giới này? Họ không kể cho tôi nghe về các Lỗ hổng, vị trí, chẳng gì cả. Tôi bắt đầu được đào tạo với Nghệ thuật Kí ức, không hơn.” 

“May là hai trong số ba đứa vẫn thông minh,” – Dak nói, bước đến bên cạnh Riq – “Chúng ta sẽ tìm ra thôi. Anh chỉ nên là chàng phiên dịch viên lành nghề.” 

Riq bật cười, làm Dak đỏ bừng mặt: “Nhân tiện, cậu biết bao nhiêu ngôn ngữ nhỉ? Tôi quên rồi.” 

“Một.” – Dak trả lời bằng giọng điệu ngây ngô. 

“À, được rồi Khi tôi cần giúp đỡ với Ang ngữ, tôi sẽ nhờ cậu.” 

“Và khi tôi cần giúp trong việc làm thế nào để trông ngốc nghếch, tôi sẽ gọi anh.” 

Riq điểm ngón tay lên tai Dak: “Nhớ lấy, thiết bị ấn tượng này không giúp cậu đọc viết. Cậu cơ bản là kẻ mù chữ. Chỉ nói chuyện thôi.” 

Sera tằng hắng. Dak thường nhanh chóng tin tưởng người lạ. Cô thắc mắc, nếu Riq nhắc Dak một chút đã là quá nhiều. “Mấy người xong chưa?” – cô hỏi. Cả hai cáu bẳn liếc nhau, nhưng đều gật đầu với cô. 

“Tình yêu nhân quả băm của tớ, Dak, cậu không được ngu ngốc đi học hàng tấn ngôn ngữ. Và Riq, anh tốt hơn hết nên tử tế với bạn thân của em, cậu ấy hiểu biết về lịch sử nhiều hơn cả các sếp của anh. Em bảo đảm đó.” – cô đợi một chút để chắc rằng lập luận của mình được nghe thủng, cô thở sâu – “Dak, còn điều này nữa. Tớ đang nghĩ về bố mẹ cậu, tớ cho rằng họ cũng là những dị tượng thời gian.” 

Dak tức khắc chuyển sang vẻ nghiêm túc: “Nghĩa là sao?” 

“Họ bị hút vào cùng tụi mình, nhưng họ không quay lại. Điều đó có nghĩa họ bị lạc khi luân chuyển. Không có cái Vòng hướng đạo, họ hoàn toàn không neo lại được, trôi xuyên dòng thời gian như hòn đá lăn vậy. Nhưng tớ không nghĩ sự chuyển dịch của họ hoàn toàn ngẫu nhiên. Tương tự những dị tượng thời gian trôi nổi, về mặt lí thuyết họ cần được kéo ra khỏi những dị tượng khác trong dòng thời gian.” 

“Về mặt lí thuyết?” – Dak lặp lại – “Tớ phát mệt với từ đó rồi!” 

“Những gì tớ muốn nói là, tớ nghĩ họ cũng bị kéo vào các Lỗ hổng. Nghĩa là, ở một nơi rộng lớn như thời gian, có cơ hội cực lớn chúng ta sẽ gặp họ trong quá trình làm nhiệm vụ.” 

Dak mất vài khắc để cân nhắc những gì cô nói. Sau đó cậu đưa cái túi ra: “Tiếp tục với nó đi.” 

Sera không thể đồng ý hơn. Cô ngồi xuống, lấy cái SQuare khỏi túi, bật nó lên. Dak và Riq vây quanh cô để nhìn màn hình. Chỉ xuất hiện hai câu, chữ trắng nền đen, với một khung điền chữ bên dưới: 

Bạn có một lần nhập mật khẩu. 

Sai, thiết bị sẽ phát nổ. 

Leave a comment